Đại hội thể thao
bãi biển châu Á lần 5 do Việt Nam đăng cai tổ chức đã bế mạc vào đêm ngày 3/10
tại Đà Nẵng. Theo đó kết quả trong bảng xếp hạn tổng sắp huy chương Việt Nam dẫn
đầu với 52 huy chương nhưng báo chi cũng
như những cơ quan chức năng không ai mấy vui mừng. Thậm chí có thể nói là nhạt.
Là một sự kiện mang
tính “lịch sử” vì có bao giờ thể thao Việt Nam đứng đầu một đại hội thể thao
đâu, vậy mà sao nó vẫn cứ nhạt? Cứ lật các báo mà xem, gần như chẳng mấy bài viết
hấp dẫn về sự kiện này!
Không lẽ báo chí thể thao độ rày “tệ” đến mức cứ
dành đất cho mấy giải bóng đá, quần vợt bên Tây, còn sự kiện lịch sử của nhà
mình thì đắp tai ngoảnh mặt làm ngơ?
Tôi gọi điện cho vài cán bộ có tầm cỡ ở Tổng cục
TDTT, hỏi họ có vui không với sự kiện dẫn đầu
ABG
5? Và đã nhận được câu trả lời na ná nhau thế này: Chỉ tiêu đặt ra chỉ có 20
HCV, vậy mà bây giờ có được 52 HCV. Nhưng gần như chẳng ai vui cả. Thậm chí còn
có cảm giác xấu hổ!
Tại sao lại xấu hổ? Câu trả lời tiếp theo là thế
này: Đầu tiên là mình phát hiện thấy thiên hạ chẳng mấy quan tâm đến ABG. Các
đoàn khách toàn đưa VĐV nghiệp dư hoặc trẻ sang chơi thôi, chứ họ chẳng quan
tâm đến huy chương.
Thứ hai, nói như ông Nguyễn Hồng Minh (nguyên vụ trưởng
Vụ Thể thao thành tích cao) là đúng, đó là thể thao bãi biển phải có đua thuyền
buồm, dù lượn...; nhưng ta không có điều kiện tổ chức nên dùng uy thế chủ nhà
đưa mấy môn thể thao truyền thống ra bãi biển mà kiếm... huy chương.
Thứ ba, thể thao bãi biển là sân chơi phong trào, là
chuyện dùng thể thao để làm phong phú thêm cho du lịch nên các nước chẳng quan
tâm đến thành tích. Trong khi đó, với ta, thành tích là cái đích số 1 để nhắm tới,
nên mới lôi các VĐV chuyên nghiệp ra mà thi đấu!
Giờ đây, nỗi khổ của Tổng cục TDTT là không biết
tính làm sao với chuyện thưởng cho 52 HCV cùng một lô một lốc HCB, HCĐ? Vâng,
thưởng theo quy định thì phải tốn một “núi” tiền vì đây là huy chương châu Á
mà. Nhưng thưởng thấp hơn thì VĐV sẽ kêu “Bọn cháu đoạt huy chương châu Á mà”!
Nhưng ê ẩm hơn cả là chuyện ABG 5 kết thúc nhưng cờ
đăng cai ABG 6 chẳng biết trao cho ai vì đến giờ này chưa có nước nào chịu nhận.
Câu chuyện này lại khiến người ta nhớ đến AIG 3 (Đại hội thể thao trong nhà
châu Á lần 3-2009) cũng do Việt Nam đăng cai.
Sau lần ấy, mới phát hiện là đại hội này cũng trở
thành “hàng ế”, chẳng ai quan tâm và đã chính thức cáo chung. Từ đây, một câu hỏi
đặt ra: Tại sao chúng ta cứ đi nhận tổ chức những đại hội thể thao “hàng ế”, vừa
tốn tiền thuế của dân, vừa không đạt được những mục tiêu đặt ra khi xin phép
Chính phủ để đăng cai?
Với ABG 5, ban đầu ngành thể thao xin hơn 500 tỉ đồng,
nhưng Bộ Tài chính kiên quyết chỉ chi 364 tỉ đồng. Hay hồi AIG 3 - đại hội cuối
cùng - ngân sách cũng phải chi hơn 2.000 tỉ đồng. Có lẽ chẳng người dân nào chịu
cho thể thao xài tiền thuế của mình để đi đổi lại những chiếc huy chương như thế...